Họ còn bất lực hơn nữa.Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.Nhu cầu của bạn không cao.Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
