- Sao con lại vô chùa thấp hương một mình vậy? Con có chuyện buồn gì phải không? Ta nhìn thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đôi mắt con.Bỗng cô nghe thấy tiếng nói:Đáng ghét thật, làm mình chờ cả ngày, chả thấy hơi hám gì cả đến tận khuya lắc mới chịu gửi tin chúc mừng.– Đoạn, ông mở phong thư ra .Khi họ bước đi bằng đôi giày nhìn mới toanh, trong lòng họ nhớ như in tên họ của Tsugitaro.Thấy vậy Cục Ghét chạy đến gần và hỏi Khói Đen:Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng.Linh Vy đứng lặng như một pho tượng gỗ, không nói được tiếng nào, không làm được gì.Ông luôn quan tâm việc Chip học trong lớp có được thoải mái hay không, chỗ ngồi có đủ ánh sáng hay không, có nóng quá không, mỗi chi tiết nhỏ đều được ông ghi nhận thật kỹ và kiến nghịBạn không nỡ vứt nó đi nhưng cũng không thể để nó nằm trong nhà được.
