“Jobs nghĩ rằng ông chính là một nghệ sỹ, và ông đã khuyến khích mọi người trong nhóm thiết kế cũng nghĩ theo cách đó,” Hertzfeld nói.Tôi rất hạnh phúc khi được là một phần của nó.Ông đã ủng hộ Jobs ở nhiều thời điểm nhưng cũng có những va chạm, đánh kểNó giúp ông nhìn rõ những điểm công ty đang dồn sức vào và cách chúng kết nối với nhau, ông ấy có thể hỏi, “Làm việc này có ý nghĩa gì không, có phải vì ở bên này chúng ta đang phát triển rất nhanh?” hay những câu hỏi tương tự.“Đây có thể là một ý tưởng hoàn toàn điên rồ,” ông nói, nhưng nếu họ thấy nó hấp dẫn, “Tôi sẽ thảo ra bất cứ thoả thuận nào các ông muốn - bản quyền phần mềm, bán lại công ty, bất cứ điều gì.Chính sự tan vỡ của gia đình khiến Chrissann rất dễ bị tổn thương.” Jobs đi đến kết luận cho vấn đề cơ bản - Bộ phim thuộc về ai? - sẽ cần phải ngồi xem xét lại bản hợp đồng hơn là nổ ra một cuộc chiến ngôn từ trên báo chí.Những năm 1970, máy tính trở thành cách thức để con người thể hiện sự sáng tạo của bản thân.Vì vậy Raskin đã nhờ Atkinson, người đứng ở đầu bên kia của chiến tuyến trong ranh giới định nghĩa về một tên đầu đất và một thiên tài của Jobs, cố gắng thuyết phục Jobs chú ý tới những gì đang xảy ra ở Xerox PARC.Ông vẫn nhớ nơi đó và thậm chí cả người đàn ông là cha đẻ của mình.