Nhiều người mệt tới nỗi lăn ra ngủ, không kịp ăn.Đã một tuần rồi, đêm đó tôi mới được ngủ say.Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ.Ông cầm chiếc đồng hồ lấy 165 mỹ kim và mở trường dạy học, ngay giữa rừng, lấy một gốc cây làm bàn.Đời tôi bây giờ đầy đủ hơn lúc nào hết".Khi nó trống rỗng thì tạo hoá cho một cái gì ùa vào trong đó liền.Cô tự nhẩm như vậy: "Nếu không ngủ được thì cũng cóc cần, ta có thức tới sáng cũng chẳng làm sao!" Rồi nhắm mắt lại nói "Cứ nằm thế này mà chẳng lo nghĩ gì cả, thì cũng khỏe rồi".Vậy tôi chỉ cần làm bốn công việc sau này là khoảng 90 phần trăm những nỗi lo lắng của tôi tan biến.Mà bây giờ chúng đã sắp nhốt tôi vô cái ngục hiểm độc kia!Tôi xin đơn cử truyện một người bán sách thất vọng, ông John R.