Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm.Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Thua còn có năm nghìn an ủi.Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.