Từ đó tôi thấy chỉ sống từng ngày một thì đời sống không khó khăn gì cả.Như đã nói ở trên, tôi đã đóng cửa phòng luật, còn lấy đâu thân chủ nữa.Khi tôi hỏi làm sao dẹp được nỗi lo ấy, bà đáp: "Tôi bầy ra việc để làm.Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục.Từ bữa đó, sách bán chạy vo vo.Tôi ráng học, chẳng bao lâu đứng đầu lớp mà không bạn nào ganh tị hết, vì tôi đã tìm hết cách giúp họ rồi.Trong một năm, ông để cho y sĩ mổ mắt mộng 12 lần, hy vọng sẽ khỏi bệnh.Bạn đối với họ ra sao? Bạn lãnh đạm ngó họ, hay cảm thương tự hỏi họ có uẩn khúc chi mà chán chường đến vậy? Như người phu trạm chẳng hạn, mỗi năm đi hàng trăm cây số, mang thơ lại tận nhà bạn, có bao giờ bạn thấy thương người đó hoặc tha thiết muốn biết tình cảm họ ra sao không? Có bao giờ hỏi họ "đi nhiều như vậy có mệt, có chán không?"."Tôi bị tống tiền! Tôi vẫn không tin có thể xảy ra như vậy được.Nếu không có điều kiện cần thiết ấy thì dù có biết cả ngàn quy tắc cũng không có ít lợi gì.