Ông Diểu tức giận giương súng.Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.Giấc mơ cũ rồi mà.Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.Hắn phải lừa phỉnh mình.Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.