Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.Cảm giác như không thể lành lại được.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
