Đối với vấn đề này, tôi chỉ có thể trả lời là «A, tôi cũng làm thế đấy».Không có một bác sĩ tâm lý nào là hoàn hảo cho mọi người.Cầu mong chúng ta không lặp lại mô hình của những người đã lãng phí thời gian để nhận ra rằng chúng ta chỉ có sự an ủi duy nhất khi chúng ta thất bại là những kinh nghiệm đau đớn.Nếu chúng ta còn có bổn phận nào khác với con cái mình thì chính là chúng ta cần phải thuyết phục được chúng rằng mình có thể giành được hạnh phúc dù có phải chịu mất mát và bất ổn vốn chứa đựng trong cuộc sồng.Số người mà chúng ta sẽ xem xét việc hy sinh bản thân mình để cứu thật ra rất hạn chế: con chúng ta, chắc rồi, chồng hoặc vợ của chúng ta, hay một người được chúng ta yêu, có thể.Sống và để cho người khác sống với, làm việc tốt hơn là đứng nhìn thì chúng ta sẽ có một cơ hội, tuy chậm, để tìm ra một con đường hạnh phúc trong cuộc sống, cơ hội đó rất lặng lẽ nhưng đó là con đường của việc nhận thức những bí mật lớn lao trong cuộc sống.Thế thì cái gì vẫn còn lại? Đây là câu hỏi đáng phải suy nghĩ.Sĩ quan chỉ huy là George S.Rất ít người trong chúng ta có một thời thơ ấu lý tưởng.Chính câu trả lời cho câu hỏi «Vì sao?» đang đè nặng lên hầu hết chúng ta.