(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.Làm thế nào để ngừng viết.Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.Bạn lại muốn lưu lại.Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.Thôi, tôi trôi qua em rồi.